ĐOẠN GHI MÙA ĐÔNG

trên cánh tay vàng úa của mùa Đông
Mùa Đông năm nay quá dễ chịu, chẳng lạnh mấy, ít mưa. Còn cả tháng nữa mới dứt mùa Đông mà trời mấy tuần qua như tiết lập Xuân, nắng trong, trời xanh mây nhạt, cây lá lác đác đã đâm chồi. Đột nhiên từ hôm qua trời trở chứng, rất đột ngột vừa ngủ dây là đã thấy trời thấp xuống xám xịt, gió lạnh và mưa dầm lê thê suốt ngày đêm.Mưa xứ nào cũng buồn.

Cơn mưa dầm nầy gợi nhớ đến mùa Đông Huế biết bao. Những mùa Đông Huế của tuổi trẻ trong thời chiến, quán café mờ khói thuốc, giọng ca liêu trai mộng mị rã rời; đêm khuya, ánh đèn đường vàng vọt, những chàng trai trẻ lang thang trong mưa, qua ngang ngỏ nhà người yêu, nhân dáng nàng dưới ánh đèn bàn học qua chiếc cửa kính mưa phủ mờ, đầu lại trĩu nặng, phân vân lựa chọn tương lai. Nhớ và ngẫm lại, lạ thật, như vậy mà chẳng làm đứa nào ủy mị cả, những nổi buồn như để làm thăng hoa thêm tâm hồn, chẳng ảnh hưởng gì đến tâm thần cả.
Và lại nhớ đoạn thơ mùa Đông Huế của ông chú.
......................................
..............................
........
giòng nước đen vẫn im lìm trôi                                         
như những lời cầu nguyện
tôi nhìn thấy tháp chuông
mưa thì vẫn không thôi ru hoài điệu cổ điển
mưa vẫn không thôi ru hờ trên cao
núp dưới tàn cây sồi những ngôi nhà cổ kính
thánh thần đã ngủ yên
trong chiếc nôi thủy thạch
các phiên khúc trùng âm nhức buốt
của người nghệ sĩ cổ truyền
những tiếng ngũ âm chảy trên gỗ quí
như nốt ruồi cô đơn
di động trong tim
bóng tối Việt Nam
mấy nghìn năm trên thành quách này
đã vùi chôn trong lòng thiên thể
trên cánh tay vàng úa của mùa Đông
nổi chết truyền đi qua từng chiếc lá

....................................................
Những câu thơ về mùa Đông chiến tranh ở Huế, đẹp quá và buồn đến rợn người. Nhớ Huế xưa và chú Kh. đến rã cả người.