miền xưa
Hà Thủy blog
CHUYỆN CHỮ NGHĨA
BÀN NHẢM VÀI CÂU THÀNH NGỮ CA DAO
Sửa vậy đúng thì đúng thiệt, nhưng lại ra lạt lẽo vô duyên vô dùng.
Ông bà mình đúng là đã dịch từ Tàu, nhưng không chịu theo lối mòn, mà dụng phép “chẻ chữ” để dịch. “Xa chạy cao bay” thì hiền lành cục mịch quá, nói chuyện huề vốn. Phải đảo chữ lại, “Cao chạy xa bay” mới tạo ấn tượng, nghe qua là nhớ. Dịch như vậy không hề “phản” chút nào, mà còn trên nguyên bản một bực.
Cách đảo chữ này, Huỳnh Thúc Kháng đã dùng rất đắt, trong thơ tự thọ của ông có hai câu... chướng khí:
Định luận mấy ai da để cọp
Hư sanh cười tớ kén giam tằm
Lãng Nhân Phùng Tất Đắc bàn: “Kén giam tằm đã đành, nhưng da làm sao để cọp? Phải hiểu ngược lại là cọp để da”.
Hơn nữa, tuy nói ngược ngạo vậy, mà người nghe chẳng những hiểu ngay ý mà còn nhớ lâu. Bởi đây là thành ngữ, đọc thành ngữ lên, thường người ta túm lấy cái ý chung của câu, chẳng ai moi móc bẻ họe từng chữ.
Làm theo ông hay chữ nọ thì chẳng riêng thành ngữ này, mà kho tàng tiếng Việt còn phải sửa lại nhiều thành ngữ khác, cho vừa lỗ tai cây của ổng. Như “Quen hơi bén tiếng” phải sửa thành “Quen tiếng bén hơi”. Hoặc “Nhường cơm sẻ áo” thành “Nhường áo sẻ cơm”. “Ruồi bu kiến đậu” phải là “Ruồi đậu kiến bu” mới chuẩn. Thiệt là tình, thứ gì đâu, học cho cố rồi quên luôn cái hay của tiếng mẹ đẻ!
* * *
Ca dao cũng có một câu gần gần kiểu vậy, nhưng đâm bang trật chìa, mà tôi dám cá là hồi nhỏ mới nghe lần đầu, ai cũng thấy hổng xuôi lỗ tai, là câu:
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao
SÀI GÒN - PHỐ MÃI CÒN VƯƠNG
SÀI GÒN- PHỐ MÃI CÒN VƯƠNG
những tháng ngày qua sống trong nỗi buồn tênh
hoang vắng phố phường tiêu điều
những bước chân lẻ loi trên đường vắng im lìm
TỰ KHÚC CHIỀU
KÝ ỨC THÁNG BA
theo giòng đất nước can qua
sau lưng là cơn bão dữ
ngày qua giấc mộng Nam Kha
tháng ba
cửa nhà khép lại
ra đi chẳng biết có ngày
ngoái nhìn cay xè đôi mắt
hương tàn bàn lạnh từ đây
CHIỀU CAO NGUYÊN
1-ngàn thông xanh nắng chiều vương trên cành
chiều qua nhanh trên những luống hoa vàng
hoa mong manh chờ đợi cánh sương sa
nhìn bóng mây qua làm thoáng động hồn say