ĐÃNG TÌNH

cách xa vạn dặm
cánh nhạn đưa tin cũng rã rời
tình xuân đã cạn
mộng đời như nắng mùa đông

những con đường xưa vặn vẹo
uốn mình theo cuộc bể dâu

những hàng cây đột tử
ve sầu mất chốn dung thân


những tường thành loang lổ
bám mình từng mảng rêu xanh
người chợt về như cổ tích
rồi theo hoàng hạc mù tăm

phượng vỹ bên giòng sông đó
ai còn nhớ thuở điêu linh
thuở tình hoa và máu đỏ
hòa theo màu nước xanh rì

                *

ta đi chân không bén gót
tháng ngày rượt đuổi hồ nghi
nhiều đêm thức giấc
nhịp tim theo tiếng côn trùng

có khi vẩn vơ tình cũ
cố hoài chẳng nhớ dung nhan
như nhớ những tuồng tích cổ
và như theo đóm ăn tàn

xôn xao một ngày chưa đến
đa tình một kiếp còn mang
bình minh đã qua từ độ
tình đành chiếm lĩnh hoàng hôn./.