Những bài thơ hay


Miền xưa: Những bài thơ bất chợt gặp, của bạn bè, của người dưng, thỉnh thoảng của những tác giả nổi tiếng..., bất kể thể loại, hình thức nào*. Hay là theo cảm nhận của chủ trang blog nầy, rất tùy tiện và tùy hứng, có thể một ngày không thấy hay nữa thì rút xuống.

Nhà thơ Tường Linh sinh năm 1931 tại làng Trung Phước, huyện Quế Sơn (nay là Quế Trung, Nông Sơn), tỉnh Quảng Nam. Ông mất ngày 5 - 2- 2021 tại Sài Gòn.

HAI MIỀN THƯƠNG

(Nhớ hai miền Huế - Quảng)

Nửa đêm tôi choàng dậy

Tiếc hoài một giấc mơ…

Trời khuya vắng lặng, trăng mờ

Xóm chài thiêm thiếp bên bờ Cửu Long…


Ra đi một sớm mai hồng

Bỏ lại sau xe những màu khăn vẫy biệt

Ờ nhỉ, sao mà tha thiết

Ngọt sao những mẩu ân tình!

Tôi nhớ về đất Huế xinh xinh

Có người em nghiêng nghiêng vành nón lá

Áo tím, áo lam rập rờn nắng hạ

Em dịu lành như dáng trúc Kim Long

An Cựu triền miên nắng đục,mưa trong

Chiều văng vẳng tiếng chuông chùa Thiên Mụ

Dòng Hương Giang ngày nay, chuyện cũ

Duyên nào trao qua mấy nhịp Trường Tiền

Những bình minh chấp chới cánh chim hiền

Ai nỡ cấm thơ ca tình Vĩ Dạ?

Trang ký ức giờ đây còn rõ quá:

Những chiều buồn bước ngược dốc Nam Giao

Ngày tôi đi, đường rải xác hoa đào

Ai thỏ thẻ: trông anh ngày trở lại.

Quê hương tôi bên ni đèo Hải

Nhấp nhô bóng thuyền Cửa Đại

Già nua nếp phố Hội An

Ngũ Hành Sơn năm cụm ngóng sông Hàn

Chùa Non Nước trầm tư hương khói quyện.

Đêm Đà Nẵng vọng về cơn sóng biển

Bún Chợ Chùa thương nước mắm Nam Ô

Tôi muốn về Trung Phước giữa mùa ngô

Thăm quê ngoại Đại Bình cam đỏ ối

Sớm Duy Xuyên tơ vàng giăng nghẽn lối

Chiều Điện Bàn xe đạp nước thay mưa

Sông Thu chẳng thiếu đò đưa

Bùi khoai Tiên Đoã, mát dừa Kiến Tân

Quế Sơn núi liếp mấy tầng

Thương bòn bon Đại lộc, nhớ rượu cần Trà My.

Một người đi, vạn người đi

Đưa chân tám hướng mà ghi vết đời

Thuỷ triều sông Cửu đầy, vơi

Nước tìm biển cả, tình người tìm nhau

Hai miền thương, một nhịp cầu

Ga xưa còn nhớ con tàu viễn phương?

Tiền Giang, mùa măng cụt 1958




  TÁCH CHIỀU
 
(Chim Hải)
tắp vào quán quen tìm cà phê
chỗ ngồi chưa đủ cũ
nhìn tách trà sóng sánh trên tay người phục vụ
thưa ông tôi gọi cà phê
vâng. chiều của bà đây
không. tôi gọi cà phê
đêm không về nữa thưa bà
chúng tôi thắp chiều để hoàng hôn rực cháy
nơi này chỉ còn chiều
người ấy quay đi
âm giọng trầm khan cõi biệt
........
người rót tách chiều đã chảy
tôi uống cạn hoàng hôn.


TÔI VÀ... TÔI
(Nguyễn Thái Dương)

Khi không tôi mất tôi rồi
Tôi bây giờ với tôi hồi xa xưa

Đang sớm nắng, đã chiều mưa
Nửa mong nhất quán, nửa chờ phân thân

Đêm tín ngưỡng, sáng vô thần
Một thiên đường nhớ, một trần gian quên

Mắt chốn dưới, hồn cõi trên
Cười vang tiếng khóc, khóc nên câu cười

Chân chưa nhón, bước đã dời
Trời đầy cho chiếc trăng vơi phận mình

Mua khờ khạo, bán thông minh
Ném hoài nghi, giữ cả tin vào lòng

Trồng hạt có, hái quả không
Gieo Thạch Sanh, mọc Lý Thông trở cờ …

Đôi lần tôi mất tôi xưa
Cũng đành có lúc tôi ngờ vực tôi !





Hình như tôi vừa tiễn một người
Có điều gì mất đi trong tôi
Lúc qua đèo tôi nhủ mình như thế
Lệ có bào mòn núi cũng không nguôi


Mấy giờ trưa nay người lên phi cơ
Người mặc áo hoa lần đầu gặp gỡ
Hay áo hồng như chiều hôm qua
Một buổi chiều mây đùn trắng xóa
Cho tôi già trong một cõi vô tư
Tôi tiễn người để biết kẻ đi xa
Đã mang theo hồn người ở lại
Sao người không đi bằng sân ga
Có ánh đèn cho mắt tôi vàng úa
Đời buồn tênh sao người không đi ngựa
Cho tôi nghe lóc cóc trên đường


Tôi không muốn người dùng phi cơ
Bởi đôi mắt làm sao ngó thấy
Tôi không muốn người dùng phi cơ
Tình chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy
Có thật người đã đi chiều nay
Hay tiễn đưa chỉ là ảo tưởng
Hay chính tôi tôi vừa khởi hành
Vào trăm cõi nhớ nhung vô tận


(Yêu có phải suốt đời níu giữ
Một điều gì không có trong tay
Yêu có phải là cần thay thế
Những cơn buồn vô cớ trong tôi)


Chuyện người đi đã là có thật
Thôi cũng đành to nhỏ với hư không
Tôi là núi sao người bỏ núi
Tôi là thuyền sao người không qua sông
Tôi là cầu sao người không qua thử
Cho tôi nhìn bóng nước rung rinh
Cho tôi nhìn tôi hốc hác điêu tàn
Cho tôi khóc và nghe tiếng khóc


Có người đi sao chiều không mưa
Có người đi sao chiều không nắng
Rất lãng mạn sao tôi không buồn
Mà chỉ thấy lòng mình khoảng lặng
Thôi hãy đi cho thật bình an
Và cô đơn suốt cuộc hành trình
Sá gì tôi cành cây nhớ gió
Hắt hiu buồn trên đỉnh chênh vênh


Người đi rồi tôi như mặt bàn
Ngón tay nào vu vơ trên đó
Người đi rồi tôi như chiếc gương
Thỏi son nào tô môi trong đó
Người đi rồi tôi như chiếc xe
Không hành khách ngủ vùi trên bến
Và người đi tôi thành nỗi buồn
Không cách gì làm tăng thêm nữa


Người đi rồi tôi còn một mình
Làm nhà tu trong căn nhà trống
Ai sẽ tắt giùm tôi ánh điện
Cho tôi nhìn thật rõ đời tôi
Đời của tôi nhiều khi buồn muốn khóc

Pleiku 1970




KHÚC LY ĐÌNH

Cao thị Vạn Giã

Tiễn chân anh tận phi trường
Lỗi đi. Lỗi ở. Mười phương lỗi về
Mù sương phi cảng não nề
Thôi anh. Ở lại buồn về em mang
Tiễn anh một chén rượu tàn
Một bàn tay nắm. Một hàng lệ mau
Cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn!
Một em trong cảnh hao mòn
Một anh đất khách nhớ tròn tháng năm
Trời Tây rẽ bước âm thầm
Ngàn năm mỏi cánh chim bằng tha hương.


Về thôi

 Nguyễn đình Bổn

Đã mấy xuân mùa qua vội vã
Khi về tình ngại nhuốm phong sương?
Những đồng khô cạn trơ gốc rạ
Anh nhớ ngày em má chớm hường


Anh nhớ ngày đi mùa nước nổi
Sông nhà đầy những lục bình trôi
Bến đò kinh xáng mưa bay nhỏ
Vẫn ướt lòng nhau những ngậm ngùi


Có chiếc ghe nằm đợi bến không
Về thôi dẫu gió chướng se lòng
Về thôi dẫu trái sầu đêm rụng
Dẫu lấm lem đời nơi phố đông.


Tháng mười ở đâu?

Nguyễn hữu Nhật



1.

Nếu thật chờ nhau mà hóa đá

 thì xin thử đợi một lần xem

Chỉ ngại khi tôi thành núi biếc

ngàn năm không thấy dấu chân em…

2.

Em mặc áo dài hoa đỏ chín

tưởng gió vườn rung khóm mẫu đơn

Mỗi bông nở hướng về một phía

riêng phía tôi ngồi vẫn trống trơn.

3.

Sợ nhất lúc buông nhau mùa gió

bao nhiêu chăn phủ chẳng ấm đời

Giường gỗ mộc run lên tiếng lạnh

nhớ hơi người đến chết mất thôi.

4.

Lũ bàn ghế đứng im một góc

nghe buồn tênh thớ gỗ mọt kêu

Sắp đứt mong manh từng sợi nhỏ

những tơ trời nhện dở dang treo.

5.

Cho thơ bắt kịp làn hương với

nghìn nụ cười em nhớ nở hoa

Tôi biết, chủ nhà chưa đi vắng,

hiên yếm vàng phơi, lúc ngó xa.

6.

Trông mắt em cười tôi cảm thấy

lòng dửng dưng trước các vì sao

Phải chi em đến thường như gió

đẩy cửa mang theo ánh trăng vào.

7.

Nếu thật chờ nhau mà hóa đá

thì xin thử đợi một lần xem

Chỉ ngại khi tôi thành núi biếc
ngàn năm không thấy dấu chân em./.





Trở về nhà

Phải có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà kháckhông có cội nguồn khởi sinh
không có can cớ để kết thúc    
chỉ có những điểm dừng          

Đất nước tôi
nhiều lắm         
những điểm dừng
đêm nở trắng cánh đồng suy tưởng
vẫn vết thương trên ngực người con gái  
bởi em sinh ra từ chấn động tâm hồn.
    
                                                         
Vì chiếc lá thôi phai
nên tôi không tìm ra được bằng chứng mùa thu xác thực
giọt sương rơi đụng ký ức vỡ tan tành
đêm trở giấc người lính về gọi mẹ
anh ở phía bên nào      
tôi chưa rõ tên anh                                                                                                       


Mặt trời mọc trong đầu kẻ khởi tạo chiến tranh
thì đêm tối là tặng phần cho Đất nước  
những hạt bần rụng ra từ năm trước
kễn lên tìm chút gió xa hương.


Vì buổi ban trưa rực rỡ nắng vàng
nên tôi không tìm ra được dòng suối mẹ
gột rửa vết thương, tắm mình cho khỏa
tôi vẫn thích một mình nói khác
lời nói của chân tay
kẻ xu thời đếm chẵn

chỉ một cơn mưa 
thành phố chiều nay chỗ nào cũng ngập
nước không thể ngấm thêm vào lòng đất
[lòng đất đã đầy những vết thương].

Liệu cơn gió sẽ thổi lên phân chất
cát đá tung bay, canh bài gỡ gạc
rồi vết thương tự xé toang chỗ rách?
- cho tôi xin mua lại Đất nước mình.

Thưa Hoàng Cầm! Khi Người về bên kia
sông Đuống một dòng mấy đời nước ở
chiều hoàng lan trở gọi bao hoang nhớ
hương lúa có bội phù sa!

Tôi về hồ Tây ngắm chiếc cốc thủy tinh            
nhắp một chút em ngọt ngào châu thổ
hạt gạo đồng Đông, mâm xôi ngày giỗ
bát chè xanh uống chầm chậm xứ Đoài

có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
để tất cả chúng ta
lương thiện trở về nhà.




Nhớ Một Người
 
Hoàng Phủ Ngọc Tường


Có đôi khi tôi ghé thăm vườn cũ
Hỏi người đi dạo ấy có quay về.?
Cỏ bảo rằng : - Nàng về thăm một độ
Đốt khói trầm nghi ngút, lại bay đi


Tôi bồi hồi hỏi sang cây cổ thụ :
- Đường xưa còn vàng nắng áo mơ phai.?
Nắng bảo rằng : - Nàng nhớ mùa thu cũ
Tận bên trời vẫn ngóng gió heo may.


Có một lần qua sông tôi hỏi gió :
Rằng tháng năm như nước chảy qua cầu
Gió mách rằng : - Nàng chờ người bạn cũ
Dẫu thời gian theo nước chảy về đâu.


Có nhiều ngày tôi nhớ em tha thiết
Nhớ bừng bừng như ngọn lửa trong tim
Đời lãng tử có một lần li biệt
Để buông nhau. Để quay quắt đi tìm

 Có nhiều đêm tôi trở về gặp tôi
- Người là ai.? Là đốm lửa ven đời
Ôi đốm lửa vẫn từng đêm hiu hắt
Nhớ một người ... Và mãi mãi khôn nguôi.


Buồn tháng tư
nguyễn đình bổn

Những con ve khóc đầu hè
Những hồn cộng nghiệp biết về nơi đâu?
Tôi nghe nắng dội trên đầu
Khi qua những phố còn đau vết thù

Sầu treo trên cánh phù du
Trong đêm hốt hoảng mịt mù chia ly
Đoàn đoàn lớp lớp người đi
Mặc cho thân xác xanh rì biển xanh

Sầu treo phố cũ Sài thành
Tôi ra Chợ Lớn nhìn quanh lối về
Một vùng hoa lệ ủ ê
Tiếng viên gạch vỡ dội về năm xưa…


 Vô Thường !
Chiêu Anh Nguyễn


"điều gì rồi cũng đổi thay
Tôi đã buồn như chết sớm ngày
mảnh vườn rất quen con phố nhỏ
trả lại cho đời những đêm say "

...
chiếc cầu nào cũng dắt ta về tương lai
chắc chắn là phía trước
bên kia ngọn đèn là bóng tối
chắc hẳn
bên kia tôi là quá khứ
chắc hẳn

Tập quen những vô thường
được mất
Hôm nay đã không là hôm qua
Góc trầm buồn rồi trả lại
phố quen ngồi bảng lảng khói sương
gần thế kỉ đi vào kỉ niệm

thế kỉ buồn

Trả hư vô về với cội nguồn
trả mảnh trăng khuya
ly rượu cũ
trả ánh nhìn thăm thẳm trời chiều
trả vòng tay mềm níu giữ
trả cô liêu

Những cây cầu sẽ dắt ta đi đâu ?
sáng ngày một mầm xanh đã vỡ
Những cây cầu đưa ta về đâu ?
chiều nay lao xao
mưa trong lòng phố !

CAN
7-2015
   

KHI RỜI KHỎI SÔNG SÂU

Đông Hà



em đâu trộm gì dưới đáy sông sâu
sao lòng thuyền không đủ rộng?

những hàng rong rủ nhau
sống cùng đời tôm cá
chúng bỏ em cô độc riêng mình.


phút này mình được tái sinh
để kia rồi nọ một thinh không sầu.


gió đem hoa cải đi đâu
mà người ngồi gỡ ván cầu yêu thương.


dặn mình đừng phấn không hương
lại mang về trọn con đường đã qua.


đêm rơi vỡ hạt giang hà
mai lau nước mắt như là buồn tênh.


dưới đáy sông sâu thênh thênh cá lội
anh bỏ đi rồi
em biết cách nào
để gọi đò sang...



Bài thơ về Mẹ


Đỗ Trung Quân


 ngày ta chào mẹ ta đi
mẹ ta thì khóc - ta đi thì cười
mười năm rồi lại thêm mười...
ta về ta khóc - mẹ cười lạ không
- ông ai thế ? tôi chào ông !
mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
- ông có gặp thằng con tôi ?
hao hao tôi nhớ nó người như ông...
mẹ ta trả nhớ về không
trả trăm năm lại bụi hồng...
...rồi đi...


Nghe mưa


ĐaMi


Mưa hoài rồi nghe nhỏ
Nhà ta ở một chốn xa khơi
Lạy trời bên mưa còn có nắng
Như tan tiếng khóc còn nghe nhỏ cười


Mưa hoài rồi ơi nhỏ
Nhà ta ở dưới gốc Mạn đà la
Am cỏ dậy hương trời xứ cỏ
Như khi mưa cỏ đọng đóa hoa trà


Mưa hoài hoài không nhỏ
Nhà ta đơn chiếc những cọng rời
Cái lá còng queo thèm diệp lục
Như ta cần đâu đó non tươi


Mai lạy trời cho nắng
Chỉ cần thêu một đốm chiếc kèn đồng
Nhà ta ư? Ngày sơ sinh trần trụi
Thèm một mùa búi cỏ xanh xuân


Mai lạy trời cho gió
Thổi trên miền xa xôi
Mưa dậy thì nắng dậy thì biêng biếc
Ta nhỏ nhoi hạt bụi cuối chân trời


Nghe mưa nghe nhỏ
Giọt hiền khô thất lạc chỗ ta ngồi!



Gọi đò 

Nguyễn Văn Hùng

Ơi con đò Đồng Môn, con đò Hộ Độ

Gặp được em
Là tôi nhận ra thôi

Bây giờ đâu chuyến đò chật ấy
Cầu vừa bắc sang sông cầu đã sắp cũ rồi


Tôi còn trẻ để ham đò bến lạ
Tôi dư già xếp cất mọi buồn vui
Sao con đò bằng gỗ tre ghép tạm
Mãi bồng bềnh trên đáy cát
Cuối trời.


Ơi con đò Đồng Môn, con đò Hộ Độ
Tôi gọi mà
Em không nhận ra tôi !



gửi lũ cháu một phu nhân
Hoàng Lộc

tụi bây đâu cần biết ta là ai ?
ta, như ông nội (mà hơn ông nội
chẳng quan trọng gì tiếng xưng tiếng gọi
ta là ai thì cũng chẳng ăn nhằm)


chỉ biết bà tụi bây thời thanh xuân  
như trang kinh thi lắm thằng chụp giật
ta cũng có lần qua nhà đọc được
để đến nằm lòng từng chữ từng câu


chỉ biết bà tụi bây thời khuynh quốc
lòng hoa thơm học một tỏa mười
để hằng đêm ta chịu trời thức suốt
làm ngọn đèn chong cho bà bây vui


ta hồn nhiên yêu, hồn nhiên khóc
khi bà tụi bây yêu để lấy chồng
ông nội tụi bây ranh ma hết biết
bưng bà nội bây về bên kia sông


ấy thế mà nên giang hồ đại loạn
dẫu chút tình kia mơ hồ như mây
cả đời thơ ta là đời ân oán
(sinh du côn hơn ông nội tụi mày)


hãy nhận giùm ta một lời tạ lỗi
chuyện đời trước là chuyện chẳng may
tụi mày lớn lên chắc nhiều điều muốn hỏi
xin ngó lên trời mà hỏi mây bay...
  •  
Vết Thương 
Trần Mộng Tú


Anh ạ! Tháng Tư mềm nắng lụa 
hoa táo hoa lê nở trắng vườn 
quê nhà hun hút sau trùng núi 
em mở lòng xem lại vết thương 

 
Năm tháng qua mau quên đếm tuổi 
trong gương mắt đã rạn chân chim 
em nhuộm nỗi buồn như nhuộm tóc 
vết thương đóng vảy nhói trong tim 

 Tháng Tư ngàn cánh hoa đào nở 

gió thổi hồng bay một khoảng trời 
còn nhớ không anh ngày tháng đó 
từng mảnh quê mình lệ máu rơi 

 Tháng Tư mây trắng bay vào cửa 
gom mây vá lại những mảnh sầu
 vết thương năm đó chưa lành chỉ 
sẽ còn làm độc đến bao lâu. 

Anh ạ! Tháng Tư sương mỏng lắm 
sao em nhìn mãi chẳng thấy quê 
hay sương thành lệ tra vào mắt 
mờ khuất trong em mọi ngã về.



Đà Lạt một lần trăng

nguyễn duy
 
Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi
 

Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
 

Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng...


Đà Lạt, 1984

 



vô tình khúc  

Hoàng Lộc

nghĩ đáng đời ta, thằng đãng tử
năm năm vỗ súng hát phiêu bồng
nghìn đêm ngước mắt nhìn trăng vỡ
mù nỗi u hoài mấy dặm sương


em đã lâu nay thành dĩ vãng
nhớ em là nhớ kẻ vong tình
ta qua đã lắm trời mây trắng
để cố mà khinh cái rẻ khinh


ngày ấy tưởng xa là chết được
ai ngờ con sáo vẫn sang sông
ngày ấy môi em là mật ngọt
ai có ngờ cay nát tấm lòng


chẳng lẽ giận đời đi uống rượu
mà say chưa chắc đã quên đời
cũng chưa chắc ấm sầu xa xứ
đỏ mặt hoàng hôn cũng hổ ngươi


trăng chết vô tình trên giấc mộng
là trăng vỡ lỡ mộng hôm qua
ta khóc vô tình trong cuộc sống
là vô cùng ta xót thương ta ...



Những bài Dalat
 Hoàng Ngọc Biên


Dalat 1
không mưa chiều buồn cao nguyên
không chân gõ nhịp hè đêm
không sao buồn khung cửa
không trăng lạnh mây cao
không café rượu đỏ
không nhạc không thơ không đợi chờ
không hai người khiêu vũ
sao còn trở lại
(1958)

Dalat 2

dalat mai ta trở lại
những ngày lộng gió rũ tóc buồn
nghẹn hơi thở ánh đèn xanh đèn đỏ
hai vai gầy rung tiếng khóc
dalat những đêm về
thu trăng vào nệm ấm
những cặp tình nhân gần nhau sợ hãi nước mắt cạn ly
dalat buồn đêm không muốn khóc
khuya nghe tiếng ngựa gõ đều
nhạc mưa nhỏ giọt
dalat đợi chờ
công viên đêm về giá lạnh
những chiếc ghế bỏ không những người yêu không
         đúng hẹn
dalat sương mai trắng
bước chân mệt mỏi trở về
bằng đôi tay dài đón người yêu bé nhỏ
nghĩa địa còn xa ta đưa nhau về
gác trọ
dalat đồi thông trưa đợi nắng
chuyện cũ nghe lá thì thầm
dalat sân ga rộn rã tiếng
còi chiều
u hoài một toa
khăn tay còn ướt tiễn đưa
dalat ngày mai trở lại
phòng đêm đỏ nhạc jazz
không sáo buồn
em sẽ nghe hơi thở của ta
(1959)

*Về một Đà Lạt nay đà tuyệt chủng.

Lời Mỵ Nương   
                           
 Đào Phong Lan


Anh quá chậm mà em thì đang vội
Em đã chờ anh đến phút cuối cùng
Anh cứ giấu những điều định nói
Xây quanh mình thành quách thủy cung.
Ngựa chín hồng mao và gà chín cựa
Em có cần đâu voi có chín ngà
Chỉ mong anh có trái tim mạnh mẽ
Che chở em về lối cũ rợp hoa.
Tiếng xôn xao vang vọng từ muôn phía
Người vẫn xa chưa rõ nét bóng hình
Em buông vội áo khăn,
Bờ tóc rối.
Người bước vào
Ngạo nghễ
Sơn Tinh!
Anh đã chậm
Mà em thì quá vội
Thủy Tinh ơi, xe đã thắng ngựa rồi
Nước mắt em xin hóa thành con nước
Hòa vào sông anh lấp lánh mặt trời...


ảo giác
Chiêu Anh Nguyễn


em nhớ anh của ngày xưa 
ngày hai đứa lao đao 
vờ vật 
em nhớ anh của một ngày dường như ngày không thật 
rượu say đêm trăng lẻ
gió 
cồn cào  
bản giao hưởng phủ lên chăn chiếu 

em nhớ anh mùi bastos mùi nồng hơi thở 

nhớ tấm toan nằm im dang dở  
màu vương vãi căn phòng chưa đầy 30 mét vuông 
em nhớ những chiều muộn 
 phố chợ lấm lem 
nhớ chú mèo con màu trắng cọ mũi vào bàn tay anh 
nhớ như điên như dại 
ánh mắt xoáy vào tim em 
 nụ cười ẩn hiện đau đáu tình si
 ... 
em nhớ chỉ là để nhớ 
chiếc áo khoác nửa đêm choàng lên vai em 
“về thôi kẻo lạnh “ 
nhớ anh nhớ anh 
của một ngày không thật 
ánh mắt, nụ hôn, bàn tay 
vậy thôi mà cả một đời chết lặng 
nhớ anh của ngày hôm qua 
một ngày không thật 
không thật bao giờ 

Huế muộn

LAM BÌNH

 
Đại Nội nghiêng chiều
Sẫm cong mi cỏ
Thon biếc lưng Hương
Mây xõa Trường Tiền
Chầm chậm chuông tan
Lênh loang mắt gió
Giọt theo dòng xuôi trong an nhiên
 
Tay thơm chắp búp Thiền
Vấn vít khói nhang nhón gót sen thương
Khắc khoải mõ điểm nhặt
Hoàng hoa ủ trầm hương
 
Huế đắm dòng mơ chín giấc miên trường
Vàng son phủ bóng vai chiều muộn
Hồng trần tơ giăng bụi cuốn
Trễ tràng gió rước kiệu vàng
 
Thập thững mùa sang
Vén mây ngũ sắc tung tẩy vó câu
Ngang Phu Văn Lâu
Xuyên nhành liễu đỏ
Mắt hạ huyền trăng
Vẹt khuyết chân cầu
 
Nam cầm (*)
Lạc khúc về đâu
Ai người níu lại xưa sau
Mà tìm…

NHỮNG HOÀNG HÔN Ở HUẾ


NGỮ AN

ai thắp nén nhang ngoài ngõ vắng
trong bóng chiều thơm một nổi buồn
một ngày thấp thoáng khuất đầu núi
một ngày sương khói thấm hoàng hôn

thắp nén nhang đi dọc bờ sông
như người xưa một lần qua đó
dâng tạ thần linh một mái chùa
em gái Kim Long hái hoa cúng Phật
hoa bên vườn nở ngát trang kinh
đêm Thọ Xương chờ tiếng chuông Thiên Mụ
chén trà sương sớm đón bình minh

thắp nén nhang đi lên thượng nguồn
qua những núi đồi qua thôn xóm
ngó núi sông biêng biếc nổi niềm
không biết người sau khi qua đó
có còn thương nhớ đến tiền nhân

những hoàng hôn ở Huế
thơm mùi nhang khói xưa



NÓI VỚI DÒNG SÔNG


GIÓ PHƯƠNG NAM


Ước trở lại soi tình sông kí ức
lắng thăng trầm đắng ngọt người ơi
gọi tên nắng dọc về mơ miết gió
tình sông sâu buồn lở vui bồi


Sóng dào dạt dâng miền em khao khát
những ngôi sao nhay nháy bên trời
đêm huyền ảo sông và trăng huyền ảo
vớt câu hò đắm đuối giữa bờ môi


Mặc phế tích rêu phong trước mình sông mãi trẻ
câu thơ em thảng thốt lúc giao mùa
em bất chợt gặp khoảng trời thiếu nữ
trong dịu dàng mắt Huế những chiều mưa



Gió Phương Nam. 2013




SÀI GÒN
Ngô Liêm Khoan


Sài Gòn nắng đến độ

Em phủ kín khẩu trang

Ta chỉ còn biết yêu đôi mắt



Sài Gòn mưa đến độ

Ta chưa kịp xòe ô

Em đã về nhà ai ướt áo



Sài Gòn bụi đến độ

Ta lạc mất mùi nhau

Sau một chiều kẹt xe vô cớ



Sài Gòn đông đến độ

Có quá nhiều dáng người

Ta sửng sốt… là em



Sài Gòn rộng đến độ

Mười năm ta xa nhau

Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố.



Sài Gòn vui đến độ

Ta không còn đủ buồn

Để đi hết những quán đêm.

Gió Phương Nam

Một sớm bình minh thức dậy
dịu dàng nghe tháng giêng em
nắng thơm lời yêu gió hát
nghiêng rơi lá ngủ vai mềm
 
Khao khát mùa xanh mắt biếc
tiếng chim ríu rít tìm bầy
lất phất mưa về trẩy hội
xuân còn má đỏ hây hây
 
Nỗi nhớ bật mầm như cỏ
anh chờ ve vuốt tóc em
nụ hôn cứ hoài mắc nợ
ghé môi thì thầm gọi tên
 
Nhà ai vừa phơi áo mới
giọt đàn thánh thót bên sông
tháng giêng khoảng trời thiếu nữ
tình anh em giấu vào lòng
2014

 

VIẾT TRONG CHIỀU NGOẠI Ô
Văn Công Hùng



Chiều ngoại ô vọng một giọt nắng vàng
nhỏ xuống vai người
nhỏ xuống màu trinh nguyên của hoa cà phê
đóng đinh nỗi nhớ
vào thăm thẳm
chập chờn ký ức
lâng lâng buồn như một giấc rượu say

Lọc trong nắng
ta gặp thời gian đã mất
những muộn phiền người gửi ở núi xa
ta thấy gió mỏng tang như hơi thở
hôm nào phả trong nhau

Ta gặp được ta ở ngày xưa hoang vắng
mây màu chì nước mắt lẫn ngày trôi
ta hoá bão bên em ngày mưa ấy
rêu hoàng thành xám ở phía em ngồi
ta gặp tím đoá cúc chìm trong lọ
trong nôn nao nỗi nhớ phập phồng...

Còn buồn được
là tình yêu không mất
ta gửi vào trong gió để chờ nhau...


Sài Gòn Một Thuở 
ngữ an
                           Sống ở Sài Gòn mà nhớ Huế
                           như ngày nắng hạ nhớ về mưa

Sài Gòn cơm dĩa ly trà đá

trưa buồn phố vắng nhớ thương ai
quán cóc chiều xanh nghiêng chén rượu
hẻm nhỏ em về hoa nắng phai
 
Sài Gòn ngã năm thương ngã bảy
một lần bước lạc một lần xa
chia tay em về con phố cũ
mới đó giờ đây bóng đã nhòa
 
Sài gòn bánh mì cà phê quán
vỉa hè ngồi nhớ bạn bè xưa
có đứa thiên thu không gặp lại
còn vài ba đứa lạc trong mơ
 
Sài Gòn bình bịch xích lô máy
yêng hùng tứ xứ bạt hồn qua
mỏi gót chân đời vui chốn lạ
lòng còn thương nhớ chốn quê xa 
 
Sài Gòn của những ngày ly tán
thương người chạy loạn chốn xa xôi
ta ngược đường về qua mấy nẻo
phố xá còn đau chuyện đổi dời
 
nghe nói em giờ về cố quận
đường chiều qua ải trắng mây bay
ta còn ở lại bên bờ cõi
nắng sớm đìu hiu ngọn cỏ gầy
 
Sài gòn của một thời tuổi trẻ
đi qua như giấc mộng phù hoa
khi đã không còn gì để mất
chợt nhớ trang kinh ánh nguyệt tà.  
 
Có một phố vừa đi qua phố
  Đinh Vũ Hoàng Nguyên

.Có bao người vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố
Có chút lòng khẽ chạm… làn rêu.
.
 Phố, kẹo lạc kẹo vừng
Con dế thơ ngây gáy vào cơn ngủ
Nắng câu Kiều thơm gió những vòm đêm
Cánh cò lạc bờ đê
cò dò trên ngói
bỗng gặp cái cò trong tiếng à ơi…
.
Phố, làng lúa làng hoa
Người trong phố về quê trong phố
Ngã tư lòng
vương
ngát sen hương…
.
Phiên chợ đầu hôm
Sông Hồng cong mình trên bờ vai thành phố
Người quang gánh gánh làng về phố
Mùa nước đỏ mắt người cũng đỏ
Mỗi mảnh trăng phôi trên mỗi mảnh đời…
.
Cửa ô
Im lìm
Đoàn quân
chuyển mình lên biên giới
Những giọt máu hai mươi hợp dòng xa phố
Ngọn đèn - Tim
cháy thâu sương...
Có người cha tiễn con,
mắng vợ mình mau nước mắt
Nhưng đêm ấy là đêm
mờ mưa, sao tắt
Gò má người cha
mọng
thắp
Ánh sao…
.
Vỉa hè
Lang thang
Đứa trẻ không nhà
trèo sấu trèo me đi bán
Sau cơn mưa
gẫy rắc
cành me…
Người đàn ông
nước mắt không rơi suốt thời chinh chiến
Bỗng mặn mòi se giọt… giữa vành môi!
.
Khúc ơ khúc ơ…
Đêm qua
Tiếng rao cũ lạc người trên gác cũ
Có cụ già cô đơn bỏ phố
Chị hàng rong
đặt tấm bánh trên bàn thờ, hương đỏ
Những mảnh lòng chưa thành quen trong phố
Khóc ngậm ngùi tiễn tưởng một người thân.
.
Bình minh bay từ khung cửa sổ
Dòng sông trôi từ khung cửa sổ
Đa - Nuýp
xanh
sắc cốm Vòng
Những mảng trầm thiêm thiếp giấc đông
Bỗng mở mắt cái hoa lên tháng
Có người con gái
Dịu dàng đưa tháng qua môi
,…
.
Ta bên nhau trên phố của bao người
Bao ân tình vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố!
Có một người lắng phố, bên em.
.
Em hồn nhiên cho phố hồn nhiên
Tóc phả mái bên chiều
phai phai nắng ngói…
Thân thương quá!
lòng sao chợt hỏi
Phố của mình có nối,… phố trong em?!
.


GIANG HỒ
Phạm Hữu Quang

Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẻ tối ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, chờ cơm. . . với giặt đồ?

Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không
Vợ con chẳng kịp thơ gởi lại
Mây trắng trời xa trắng cả lòng

Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm son cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình

Giang hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chẳng chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si

Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa lưa lại rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ thôi, trời đất cũng liêu xiêu

Giang hồ ta chẳng hay áo rách,
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.

Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…

Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
TÌNH SẦU 
Huyền Kiêu

Xuân hồng có chàng tới hỏi

- Em thơ, chị đẹp em đâu ?
- Chị tôi tóc xoã ngang đầu
Đi bắt bướm vàng ngoài nội


Hạ đỏ vẫn chàng tới hỏi
- Em thơ, chị đẹp em đâu ?
- Chị tôi hoa trắng cài đầu
Đi giặt tơ vàng bên suối


Thu biếc cũng chàng tới hỏi
- Em thơ, chị đẹp em đâu ?
- Chị tôi khăn trắng ngang đầu
Đi hát tình sầu trong núi


Đông xám lại chàng tới hỏi
- Em thơ, chị đẹp em đâu ?
- Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã ngủ trong lòng mộ tối
1938

XA VẮNG
 Hữu Thỉnh

Xa vắng quá bồn chồn đi hỏi cát
Đường đông người đâu nhỉ dấu chân em
Xa vắng quá một mình đi hỏi bến
Người sang đò có dặn sóng gì thêm

Xa vắng quá tần ngần đi hỏi chợ
Người mua gương dạo ấy có hay về
- Người mua gương chỉ một lần trở lại
Soi tưng bừng rồi lặng lẽ quay đi.
1999