một khi nỗi nhớ không còn
là khi qua những mỏi mòn đa mang
là khi mất những rộn ràng
như con sóng vỗ vội vàng ra đi
có khi tình vẫn tình nghi
chiều tà vẫn thấy nhu mì như xưa
tình vất vưởng tưởng như đùa
chông chênh như thể trót mua lỗi lầm
và như thế cứ trầm ngâm
ai đem yêu dấu âm thầm qua sông
theo con nước chảy xuôi giòng
tình theo khói sóng khuất trong bóng tà
một ngày ta chợt nhận ra
không còn nỗi nhớ thì qua nỗi niềm.