CHÙM TẢN MẠN


Lạc tình
mùa như đã mỏi mòn tình lặng
cố vỗ về con sóng tình xa
ta vỗ mãi tình thành khói sóng
nên lạc tình lạc cả nẻo người qua.

Bóng mình
ngày nắng đổ bóng trải dài trên phố
bước dẫm bóng đời chiếc bóng càn khôn
ta rẽ hướng bóng trở mình theo mãi
nợ nần chi mà dan díu tận hoàng hôn.

Tình mê
sông dẫu biết rồi sẽ trôi ra biển
vẫn dùng dằng theo ngọn tiểu khê
một khi sông suối còn hoan lạc
mới biết tình còn mãi cơn mê.

Ẩm tửu
một khi trở gót về cố quận
quần ẩm giang hồ hay độc ẩm hiên xưa
ly rượu đầy ly rượu vơi ly rượu cạn
men nào cũng đẫm dấu tình qua.