NHẬT KÝ LÝ QUỲ - P.1
Tháng 9 năm 2012, từ Bắc Kinh, nhà xuất bản tiếng tăm chuyên về văn học cổ điển “Trung quốc thư điếm” cho phát hành tác phẩm “Nhật ký Lý Quỳ - Tụ Nghĩa sảnh” của Thương Thổ. Ngay lập tức, quyển sách mỏng chưa đầy 150 trang chữ vuông này làm xôn xao văn đàn đại lục.
Thương Thổ chỉ là bút hiệu, chẳng ai
biết được tên thật, và thân thế của tác giả cũng rất mơ hồ. Người ta chỉ biết
đó là một anh chàng sinh khoảng 198x, sống đâu đó ở miền duyên hải, từng làm
công chức, sau chuyển qua xí nghiệp quốc doanh, rồi bỏ về lấy việc sáng tác làm
vui.
“Nhật ký Lý Quỳ” dựa trên những trải
nghiệm của hảo hớn Hắc toàn phong hai búa bặm trợn, qua đó mô tả bản chất các
nhân vật Lương Sơn, cùng mối quan hệ bề ngoài thuận thảo nhưng bên trong chứa
chan thù nghịch giữa họ với nhau. Vì quyền lợi riêng tư, 108 anh hào sẵn sàng
bôi nhọ, chà đạp, hạ nhục và sát hại lẫn nhau, bằng mọi giá và mọi thủ đoạn.
Chỉ đọc vài trang, người ta nhận
thấy ngay, tác phẩm này tuy kể chuyện thảo khấu nhưng thực ra là phê phán quan
trường.
Và “Nhật ký Lý Quỳ - Tụ Nghĩa sảnh” đã khơi nguồn cho một trào lưu văn
học mới trên toàn đại lục, nhiều tác phẩm thuộc thể loại “tiểu thuyết quan
trường” này, như: “Nhật ký Sa tăng”, “Bí sử thiên đình” v.v.… lần lượt ra đời,
vạch mặt kể tội bộ máy công quyền từ trên xuống dưới, chẳng chừa một ai.
Hai năm sau đó, tháng 7-2016, đáp
lại mong chờ của độc giả, Thương Thổ lại tung nốt phần sau của tác phẩm, “Nhật ký
Lý Quỳ - Trung Nghĩa đường”, kể tiếp chuyện hậu trường của Lương Sơn kể từ Tống
Giang lên làm đảng trưởng. Trong đó, dưới lá cờ “Thế thiên hành đạo” là cả một
trường điên đảo xâu xé tưng bừng.
Ở Trung quốc, “Nhật ký Lý Quỳ” là
hiện tượng gây sốc, nhưng ở Việt Nam, chẳng mấy ai biết tới nó.
Kẻ hèn mọn này nhân thấy vận khí
nước ta ngày một cuồn cuộn dâng cao như hải triều thịnh nộ. Ngọn cờ chính nghĩa
“chống tham nhũng” ngót một phần tư thế kỷ nay liên tục hùng dũng phất phơ, khí
thế hừng hực thậm chí biến công cuộc tham nhũng trở thành văn hóa phi vật thể,
tạo nên nếp sống mới trong sinh hoạt cộng đồng.
Ở xứ ta, cách tốt nhất để chống tham
nhũng là phải nắm vững cơ cấu của nó, đặng sống chung với nó trên từng cây số.
Về mặt này, “Nhật ký Lý Quỳ” thấm đẫm tinh túy của Cộng đảng, đầy chất nhân
văn, sẽ mang lại nhiều bổ ích thiết thực. Đồng thời, tác phẩm này có thể coi là
kinh điển, đáng để các quan chức nước ta gối đầu giường để sống, học tập, tu
dưỡng và làm theo; nó sẽ giúp quý ông bà tiết kiệm được nhiều xương máu trên
chốn quan trường đầy cạm bẫy, do các đồng chí mình bủa giăng.
Nay xin trân trọng dịch, à ha!
* * *
NHẬT KÝ LÝ QUỲ - TỤ NGHĨA SẢNH
LỜI NÓI ĐẦU
Hồi nẳm, vì trí nhớ kém, e sẽ quên
đi nhiều thứ, tôi bèn ghi nhật ký. Sau đó lại lười biếng nên lần hồi bỏ qua,
không viết nữa.
Hôm nay tôi quyết định viết tiếp, vì
nghiệm ra rằng: nhật ký không chỉ để nhắc nhở bản thân mình, mà còn có thể dùng
nhắc nhở kẻ khác. Chẳng hạn hôm kia, Nụy cước hổ Vương Anh bảo: “Ê, Hắc xì dầu,
anh còn thiếu tôi hai mươi lạng bạc, tính chừng nào trả?” Tôi bực dọc hỏi mình
thiếu tiền hắn hồi nào? Vương Nụy Hổ cau có nhắc, ngày đó tháng đó năm đó, vì
cớ gì đó, tôi mượn hắn hai mươi lạng, chẳng lẽ mau quên vậy sao? Tôi đứng đực
ra hồi lâu, gãi đầu gãi tai mãi chẳng nhớ ra manh mối, đành bảo: “À, đợi tôi về
tra lại nhật ký coi thử”. Vương Nụy Hổ có phần hồi hộp, hỏi gặng: “Anh ghi cả
nhật ký kia à?” “Ừm!”
Buổi tối, tôi đương lật hòm moi tủ
tìm cuốn nhật ký thì tên lùn hộc tốc chạy tới, thổ hổn hển: “Hắc xì dầu, thiệt
là có lỗi, tôi nhớ lộn, té ra không phải anh nợ tôi!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, phải viết
tiếp thôi!
* * *
CHƯƠNG I: LÃNH ĐẠO LÀ LOÀI ĐỘNG VẬT
ĐẠO ĐỨC GIẢ
(1) CON CỦA HỖ TAM NƯƠNG GIỐNG AI?
Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương sanh
rồi, được đứa trẻ bụ bẫm. Tôi hơi lấn cấn: mới đám cưới hồi tháng hai, mà nay
chỉ đầu tháng tám, vụ này ắt ẩn chứa huyền cơ.
Lại hội họp ở Tụ Nghĩa sảnh, vô
duyên lãng xẹt, tôi chả ưa mấy vụ họp hành này tẹo nào, nhưng dây mơ rễ má
chằng chịt, ra đụng vào chạm, không dự cũng khó ăn nói, mà tới đó lại phải gò
bó lễ nghi…
Thiệt là tình, tôi chỉ là tên đường
chủ, cán bộ quèn, lương bổng mỗi tháng trơ khấc hai mươi lạng bạc. Vài ngày
trước, Phích lịch hỏa Tần Minh mần đám cưới, tôi đã phải ói ra mười lạng. Hắn
là cán bộ trung ương cấp sảnh, mừng ít quá sẽ khó coi; huống hồ, chẳng kính
thầy chùa cũng nể mặt Phật, sau này có thể tôi sẽ về làm thuộc cấp dưới quyền
anh vợ hắn, là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh. Tuy vậy trong bụng không khỏi rủa thầm:
thằng Tần Minh mất dạy, cưới vợ bé thôi mà, có cần phải linh đình vậy không?
Cầu cho mầy đẻ con không lỗ đít!
Hỗ Tam Nương và Vương Nụy Hổ cũng là
đường chủ, cấp bực chỉ ngang tôi. Nụy Hổ võ nghệ làng nhàng, nhân phẩm xí mứng,
định bụng mừng hai lạng là vừa. Nhưng tiếng nói của Hỗ Tam Nương coi bộ nặng ký
với Tống đại ca, sắp tới lại có đợt luân chuyển cán bộ, lúc này đang giai đoạn
nước rút, thôi thì từ bi xả lũ, thí cho mẹ con nhà nó năm lạng vậy!
Còn lại năm lạng phải để dành, bởi
nghe đâu ông già của Lãng lý Bạch điều Trương Thuận cũng sắp sửa đứt hơi tới
nơi.
Hên hú hồn, tháng này xuống núi ăn
hàng trúng mánh, theo quy định trích mười phần trăm huê hồng của sơn trại, chắc
mình cũng được chia cỡ mười lạng. Sáng mai phải xin tạm ứng, không thôi là hút
gió.
Tiệc tùng long trọng, các huynh đệ
đều đủ mặt, ai cũng chẳng tiện tới tay không. Tên lùn hớn hở lắm, bản mặt chành
bạnh ra, cười không giống cười, mếu chẳng phải mếu, càng nhìn càng dị hợm. Hừm,
chẳng hiểu sao Hỗ Tam Nương lại nhắm mắt ưng tên này, uổng cụm bông lài cắm bãi
cứt trâu.
Buổi tiệc xảy chuyện không vui,
Thiết tháp thiên vương Tiều Cái với Cập thời vũ Tống Giang lại cự lộn. Chuyện
chẳng đáng gì, Tiều thiên vương nói đứa bé giống cha, Tống đại ca thì bảo là
giống mẹ. Tào lao, đi tranh cãi ba chuyện ruồi bu, thiệt là quá rảnh!
Cãi nhau một hồi bất phân thắng phụ,
cả hai mặt đỏ bầm bầm như gà cồ nứng máu. Chướng một nỗi họ lại quay ra dắt
bầy, đốc xúi lũ đàn em phải ra mặt. Báo tử đầu Lâm Xung bèn giả đò say tới bến,
đâm đầu lao ra ngoài móc họng ói mửa, Thần hành Thái bảo Đái Tông thì bất thần
bị điếc. Công Tôn Thắng, Lưu Đường, ba anh em nhà họ Nguyễn theo hùa Tiều thiên
vương; Hoa Vinh, Võ Tòng với Lỗ Trí Thâm thì phụ họa Tống đại ca. Ngô Dụng
chẳng hổ danh Trí đa tinh, khen là đứa bé có cái mũi giống cha, cặp mắt giống
mẹ, người học thức quả là lẻo lự lắm chiêu!
Tới lượt mình, tôi trầm ngâm ngắm
nghía một hồi mới phán: “Sai bét, thằng nhóc này giống mỗ!” Hỗ Tam Nương nổi
tam bành, hắt chén rượu vô mặt tôi. Cả đám cười hô hố, vậy là qua truông.
Thiệt ra, thằng nhóc đen thui xấu
hoắc, liếc sơ giống hệt Tống đại ca, nhưng mà tôi không dám nói.
(2) RƯỢU SAY LÒI BỔN TÁNH
Rượu thiệt hay, nó giúp người ta
quên đi hiềm khích.
Tiều thiên vương uống nhiều rồi,
Tống đại ca nốc cũng bộn. Đôi bên trước đó đỏ mặt tía tai, lộn lòng mề chẳng
đội trời chung, tưởng nuốt sống đối phương không nhả miếng xương, thoắt cái đã
tay nắm vai kề, tâm đắc hàn huyên kỷ niệm thời kháng chiến, thân thương hơn cả
anh em cùng máu mủ. Cha chả, trở mặt lẹ như trở bánh phồng, xem ra muốn làm
lãnh tụ không phải chuyện dễ!
Vậy là ổn, có thể thả ga uống rồi.
Hồi nãy tôi cứ luýnh quýnh: hai bên mà đập lộn, mình biết tính sao cho phải?
Tiều thiên vương bự con vạm vỡ, mạnh như trâu cui; Tống đại ca nhỏ téo héo
queo, nếu uýnh nhau ắt là lỗ nặng.
Theo lý mà nói, tôi là đệ ruột Tống
Công Minh, tất phải ra tay giúp ảnh, mà làm vậy là chọc giận Tiều thiên vương,
người ta nắm oai quyền, đì cho một phát thì mình tiêu đời; bằng cứ khoanh tay,
thế nào Tống đại ca cũng cho mình là đứa hai lòng…
Tôi bèn nảy ra diệu kế: giả say lăn
quay ra là thượng sách. Nhưng vừa ngó xuống chọn chỗ đã thấy Thanh diện thú
Dương Chí chui sẵn dưới đít ghế tự hồi nào, hắn vừa chụp chân Hỗ Tam Nương vừa
gào rót thêm chén nữa. Mình là đứa khù khờ, màn này khó bì Dương Chí, chi bằng
quay qua dộng cho Xích phát quỷ Lưu Đường hai đấm. Hắn là thân tín của Tiều
thiên vương, làm vậy có thể tỏ lòng trung của mình với Tống đại ca, mà cũng
không đến nỗi đắc tội chủ trại. Chỉ thiệt thòi Lưu Đường, tôi với hắn bạn bè
thân thiết, ngặt nỗi đương khi nguy cấp, chẳng hơi đâu đếm xỉa tình nghĩa khê
thiu. Được cái tên quỷ tóc đỏ cũng sáng ý, hắn trợn mắt xắn tay áo nhào tới
phối hợp liền, hai tụi tôi sắp xáp lá cà thì vừa lúc hai trự kia cũng giảng
hòa.
Tiều thiên vương nắm riết Tống đại
ca mà lèm bèm: “Hồi nẳm, cướp sinh thần cang, nếu không có hiền đệ báo tin kịp
thời thì bọn mỗ đã tiêu tùng. Đệ chính là đại ơn nhơn của Lương Sơn Bạc, ngôi
chủ trại này phải nhường đệ ngồi mới xứng”. Tống đại ca lắc đầu lia lịa, ríu
lưỡi líu lo: “Bận đó cướp pháp trường Giang Châu, nếu không được lão đại kịp
thời kéo anh em tới cứu, e thân này đã thành quỷ không đầu, ghế chủ trại cứ cho
anh ngồi mới đáng”.
Mấy vụ này, họ đã lải nhải miết hơn
tám trăm lần, thiếu điều quện thành kén lùng bùng đầy lỗ tai. Thần cơ Quân sư
Châu Võ thì cười khẩy. Còn tôi cũng biết, đàng sau đó không phải chỉ đơn giản
vì hai chữ “nghĩa khí” suông...
Ngô Dụng phe phẩy cây quạt lông chim
lộng gió bốn phương, ngâm nga lãng dang: “Ước gì nhà cất muôn gian, Để cho hàn
sĩ hân hoan mặt mày”[*]. Bộ dạng, thần thái đó, ngó thiệt là đau lòng, cứ như
cha hắn vừa mới chết. Tôi thầm nhủ, người trí thức quả là xạo con bà nó xự. Lũ
chúng ta là giặc cướp, nhà cửa dân lành bị bọn ta đốt, đàn bà trẻ con bị bọn ta
hiếp giết, ngươi còn ở đó làm bộ độn thêm nhưn cho bánh bao, quân chết bầm!
Nhưng lời đó lại chẳng thể thốt ra, bởi dù gì người ta cũng là lãnh đạo.
Cái giống lãnh đạo bẩm sinh đã là
động vật đạo đức giả, không thấy Tống đại ca với Tiều thiên vương đó sao: tuy
sau lưng, họ vẫn thường hỏi thăm cụ thể ông bà nội ngoại mười tám đời nhau,
nhưng ngoài mặt vẫn ân cần thân thiết xưng huynh gọi đệ!
Còn Nhập vân long Công Tôn Thắng vốn
là đạo sĩ. Theo lý, người xuất gia không được uống rượu, y ta bèn uống toàn
rượu gạo, rồi chống chế rượu gạo chính là rượu chay, nên mình không hề phạm
giới. Hừm, những chuyện giết người phóng hỏa y đều đã nhúng tay, vậy mà còn ra
vẻ sĩ diện ba mớ râu ria; đã làm đĩ còn muốn tiết hạnh khả phong, thiệt quân
điếm thúi! Coi Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm kìa, cũng xuất gia nhưng người ta
đàng hoàng biết mấy, muốn uống rượu là uống, muốn ăn thịt là ăn, có ai cười
nhạo hắn đâu?
[*] Thơ Đỗ Phủ, bài “Mái nhà tranh
bị gió tốc”:
安得廣廈千萬間 An đắc quảng hạ thiên vạn gian
大庇天下寒士俱歡顏 Đại tý thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan
《茅屋為秋風所破歌》“Mao ốc vị thu phong sở phá ca”
Dịch nghĩa: Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, Để giúp cho hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ.
安得廣廈千萬間 An đắc quảng hạ thiên vạn gian
大庇天下寒士俱歡顏 Đại tý thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan
《茅屋為秋風所破歌》“Mao ốc vị thu phong sở phá ca”
Dịch nghĩa: Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, Để giúp cho hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ.
(3) BA ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ CỦA DÂN NHẬU
Dân nhậu có ba điều đáng xấu hổ: một
là mình nhậu say ôm vợ bạn, hai là vợ uống say ôm bạn mình, và ba là vợ bạn
uống say ôm mình.
Điều thứ nhất là kinh nghiệm của Lỗ
Trí Thâm. Nghe nói có lần quá chén, hắn níu riết vợ Báo tử đầu Lâm Xung mà lải
nhải dây dưa. Lâm Xung đứng kế bên chẳng xen được câu nào, giận tím mặt mày,
muốn trở mặt lại e sứt mẻ tình bạn, cuối cùng nhịn hết xiết mới kéo tay áo hắn
mà rằng: “Đại sư à, đây là vợ tôi”, chừng đó hắn mới sượng sùng buông tay. Tuy
nhiên đó đã là chuyện xưa lắc, hồi họ còn chưa nhảy bưng theo vẹm.
Điều thứ hai là thu hoạch của Một vũ
tiễn Trương Thanh: Cừu Quỳnh Anh, vợ hắn, hễ rượu vô gặp trai là quấn. Mỗi lần
bị vậy, hắn ngồi ngây ra đó, mặt giận trắng bệch ngó y cái củ cải trắng; vụ này
tế nhị, anh em chẳng tiện an ủi, hắn cắm đầu uống rượu mình ên, qua ba vòng
xoay tua thì mặt mày bắt đầu đỏ ửng như trái cà chua; tới chừng tan tiệc, hắn
quắc cần câu, mặt vàng như trái dưa gang. Lâu ngày chầy tháng, được thiên hạ
ban luôn cho ngoại hiệu là “Vườn rau củ”.
Điều thứ ba là tổng kết của Hành giả
Võ Tòng. Hắn đẹp trai bảnh tỏn, gái thấy liền ưa, nên thường xuyên bị phụ nữ
quấy rầy, trong đám đó có chính chị dâu hắn, và người đàn bà đó đã bị hắn giết.
Chân tướng vụ này hắn không hề hé môi, và tất nhiên cũng chẳng ai dám hỏi.
Tôi không có những trải nghiệm tương
tự, bởi ba lý do: một là tôi ế vợ, nên miễn được nỗi nhục phải thấy vợ ôm ông
bạn mình; hai là tôi uống say toàn ôm gốc cây khóc rống, tuyệt không ôm đàn bà,
hay đúng ra là chẳng đàn bà nào dám chịu tôi ôm; ba là nào giờ không phụ nữ nào
cả gan ôm tôi, dù trong cơn say, thậm chí dù có say tới bến, lúc nhìn thấy tôi,
e là họ cũng phải tỉnh con bà nó rượu.
Tôi chỉ khám phá ra một quy luật:
diện mạo đàn ông có tác động lớn tới tửu lượng đàn bà. Tỷ như ngồi cạnh tôi,
phụ nữ nào cũng thành anh thư lẫm liệt, giơ thoi xắn áo, uống ngàn chén vẫn
tỉnh queo, có khi còn văng vài câu mẹ kiếp; đổi lại nếu ngồi kế Võ Tòng, thì họ
mới nhấp hai ngụm là mặt mày đỏ ửng, hết than vãn nhức đầu lại lảo đảo lắc lư y
như vong nhập.
Tối nay, Mẫu dạ xoa Tôn Nhị Nương
lại quá chén. Váy đỏ xệ lòi nây bụng, con mẻ giẫm một chân lên ghế, phun nước
bọt phèo phèo, một hai níu kéo Võ Tòng đòi cụng chén. Võ Tòng lúng túng đỏ mặt,
uống cũng dở mà không uống cũng dở... À ha, hóa ra bảnh trai cũng là gánh nặng.
“Cái giống đàn bà, ba ngày không ăn
đòn là lộng hành tốc nóc”, đó là lời Vương Nụy Hổ giáo huấn Thái viên tử Trương
Thanh. Trương Thanh rầu rĩ cho biết, mình vẫn thường xuyên có đòn, nhưng là bị
ăn đòn. Tên Trương Thanh này đúng mạt vận, thế quái nào lấy nhằm con chằn lửa
ngựa bà, khiến bỏ nó thì không dám bỏ, mà đánh nó thì đánh không lại, phải ngậm
ngùi tội nợ một đời; cỡ gặp tay tôi, đã xáng con vợ bạt tai văng vách.
(4) CƠN THỊNH NỘ CỦA LÂM XUNG
Trong tiệc rượu ồn ào, các anh em
thù tạc tưng bừng, riêng Lâm Xung ngồi góc sảnh rót uống mình ên, tôi bèn mò
qua cụng chén. Thiệt lòng tôi không mấy ưa tính cách ngọn cỏ đầu tường, gió
chiều nào phất phơ chiều nấy của người này. Chẳng qua, ai nấy đều bận rộn, chỉ
mỗi hắn đang huỡn; vả lại, nhiều khi hai thằng đàn ông ngồi uống với nhau, đâu
cần phải lý do gì.
Lâm Xung tửu lượng ghê hồn, tôi chưa
từng thấy hắn say bao giờ. Nhưng hôm nay có khác, hắn ngồi đó, gương mặt lạnh
tanh, hai mắt đỏ ngầu, nốc liền tù tì hết chén này qua chén khác, tâm trạng coi
bộ không mấy ổn.
Cũng phải, nhìn chim sáo sang sông,
mấy ai khỏi chạnh lòng. Hỗ Tam Nương là do hắn đánh bại, chiếu theo luật lệ
nghìn đời, nàng phải thuộc về hắn, đôi bên lại trai tài gái sắc vừa đẹp đôi. Dè
đâu, lễ vật đã nạp đủ, khăn đỏ cô dâu cũng sắm sẵn, thậm chí râu đã cạo láng,
tắm vừa ráo mình, chỉ còn chờ động phòng là bung vách, thì Vương Nụy Hỗ bỗng
thọc gậy bánh xe. Tên lùn khóc lóc kể lể với Tống đại ca, rằng Hỗ Tam Nương do
hắn bắt đặng, nên phải gả cho hắn. Lâm Xung hồi đó khù khờ chưa biết phải quấy,
chỉ bấu víu nhờ vả mỗi một bên là Tiều thiên vương, khiến Tống đại ca đổ quạu
duyệt luôn cho Nụy Hổ.
Tội cho Hỗ Tam Nương, lúc mới bị
bắt, cô nàng khăng khăng thà chết không cam khuất nhục. Tống đại ca hết mực dỗ
dành, bảo là sẽ gả cho vị đầu lãnh võ nghệ cao cường, nhân tài xuất chúng, đã
từng giao đấu với nàng. Hỗ Tam Nương tưởng bở là Lâm giáo đầu, mới e thẹn xiêu
lòng. Chừng bái xong thiên địa, vào trong buồng cưới mới tá hỏa là tên Vương
thấp cẳng. Cừu non sa nhằm hang sói, hối hận đã muộn màng, nàng ngậm ngùi phải
vâng duyên phận.
Lâm Xung vốn đã ít nói lại càng lặng
lẽ, cả ngày bản mặt ó đâm cứ trơ ra thườn thượt, từ đó hắn càng ít qua lại với
Vương Nụy Hỗ. Cũng khó trách hắn, mối hờn bị giựt vợ, dễ vài chén rượu có thể
nguôi ngoai.
Lúc này, thấy Vương Nụy Hỗ mặt mày
bí xị đi ngang, Lâm Xung chận lại kiếm chuyện: “Nhà có tiệc vui, sao ngó bộ anh
rầu rĩ vậy? Bọn này có ăn chùa đâu, mà anh đặt tiệc cũng chỉ mấy món sơ sài,
bữa nay kiếm bộn còn gì?”
Vương Nụy Hổ sượng sùng: “Kiếm đâu
mà bộn, lỗ sặc gạch đây! Tiền mừng được ngàn lạng bạc, mà vốn đặt tiệc tới hai
ngàn mốt!” Lâm Xung vỗ bàn quát: “Nói láo! Rau cải toàn tập tàng, cá mú chài
dưới hồ, thỏ thì bắt trong rú, đều là của không vốn, làm gì ngốn tới nhiêu đó
tiền?” Lâm Xung hơi lớn tiếng, nên Vương Nụy Hổ giơ ngón tay suỵt nhỏ: “Tiệc là
đặt của nhà hàng Tống Thị!” Lâm Xung giằng cạch đôi đũa xuống bàn: “Nhà hàng
đứa nào cắt cổ dữ bây?” Tôi giựt cùi chỏ, nhắc nhẹ: “Chủ nhà hàng Tống Thị là
Thiết phiến tử Tống Thanh, em ruột Tống đại ca!”
Lâm Xung như bị nhúng qua thùng nước
nhuộm, sắc mặt thoắt đỏ liền trắng, hết trắng lại xanh, bao nhiêu nộ khí bỗng
chốc tiêu tan, hắn sầm mặt nhiếc móc Vương Nụy Hổ: “Bữa tiệc hôm nay vậy là
đáng giá: rau cải tươi non, súp cá bổ dưỡng, thỏ xào thơm ngọt, giá hai ngàn
mốt là nới cho anh lắm rồi, có phải vậy không, hả?” Vương Nụy Hổ nửa cười nửa
mếu: “Anh nói đúng, thiệt là phải phải!” nói xong, hắn liền chuồn mất.
Hỡi ơi, làm người đã khó, làm giặc
cướp càng khó hơn, nhưng muốn làm tên giặc cướp cho ra hồn mới là thậm khó!
(5) TÀI TRÍ BẬC ĐÀN ANH
Đêm đã khuya lắc, tôi vẫn chưa dám
ngủ, vì phải chờ cửa Tống đại ca.
Sau khi lên Lương Sơn, hành tung
Tống đại ca trở nên chập chờn bất định. Ảnh hiếm khi ngủ ở nhà mình, nửa đêm
nếu không qua gọi cửa chỗ tôi thì cũng gõ bên nhà Hoa Vinh hoặc Võ Tòng, mà
cũng chẳng khi nào ảnh ngủ yên một chỗ quá hai đêm.
Lạ lắm, nhà Tống đại ca như bị quỷ
ám, nếu không thình lình bốc cháy thì cũng bỗng dưng sập tường, thậm chí hôm
bữa còn bất thần vọt đâu ra nguyên cặp rắn độc. Tôi thiệt không biết, cha nội
này kiếp trước lỡ gây nên tội nghiệt gì!
Chuyện Tống đại ca tới ngủ, tôi miễn
ý kiến ý cò. Ảnh không đòi ngủ giường nệm, cũng không lăn ra choán nền gạch, cứ
hễ vừa tới là lẳng lặng trèo lên nằm sấp trên xà nhà, còn khoe từ nhỏ đã quen
ngủ kiểu vậy. Không biết ảnh quen cỡ nào, sáng ra toàn thấy ảnh nằm lăn mặt
đất, lỗ mũi ăn trầu cái đầu xỉa thuốc, ke nhễu lầy nền.
Hồi nãy trong bữa tiệc, tôi hỏi ảnh
lát nữa có ghé chỗ tôi không. Tôi chẳng có ý gì sâu xa, chỉ là muốn biết cho
chắc đặng thức canh cửa, không thôi tôi đã ngủ thì trời gầm không dậy. Dè đâu
câu hỏi bình thường lại làm Tống đại ca chạm nọc, lúc đó mặt ảnh sa sầm, dài
thượt như mặt ngựa, sẵng giọng bảo luôn không ghé. Tôi biết ngay là ảnh sẽ tới,
bởi lời nói của đại ca luôn mang ý nghĩa trái ngược, nếu nói không ghé là nhất
định sẽ ghé, còn nếu dặn ghé thì thì chắc chắn không ghé, tôi biết tỏng điều
này từ khuya.
Quả nhiên đúng như tôi đoán, giữa
đêm thì Tống đại ca mò tới. Vừa bước vô, ảnh đã cười toét: “Sao hả, Hắc xì dầu,
không dè anh đến phải không?” Đại ca đắc ý quá đi, tôi liền dụi dụi đôi mắt,
làm bộ kinh ngạc: “Ủa, Tống đại ca, lúc nãy anh nói không tới mà?” Đại ca cười
ha hả: “Hư tức là thực, thực tức là hư, hư hư thực thực, quỷ thần không hay; đó
mới là cảnh giới tối cao của binh pháp Tôn tử[*]”.
Tôi nhủ thầm trong bụng: “Vậy thì
hoặc tôi đây quá thông minh, hoặc là Tôn tử kia quá ngốc”. Bất giác, tôi tự
hỏi, phải chăng những khi tôi tưởng mình thông minh, chính là lúc thiên hạ đang
giả đò si ngốc?
[*] Tôn tử binh pháp, thiên 6 – Hư
thực.