có khi ta bỗng buồn như núi
trong bóng hoàng hôn núi cũng mờ
một bóng hình xưa còn lưng ngọn
chập chờn theo mãi những cơn mơ
có khi ta lại buồn như biển
biển có bao dung sóng chẳng màng
cứ mãi miên man bờ bãi nọ
nên dấu tình theo sóng ly tan
cũng có khi buồn trên phố vắng
phố người vẫn lạ bước chân qua
nhớ bước bên nhau chiều phố cũ
tiếng người còn vọng một âm ba
sao mãi vẩn vơ trong đêm nay
rượu nồng chuốc mãi một mình say
nhớ tháng tư nào đêm trở gió
thương ai trong cái lạnh đêm tàn.