NGÀY LẠC DẠ

hồn ta như chiếc lá
giọt sương đọng đêm qua
nắng ơi đừng vội vã
sương lá sẽ nhạt nhòa

hồn ta như đỉnh núi
có mây trắng vờn quanh
gió chẳng ngừng lay động
mây gió mộng không thành

hồn ta theo tiếng dế
nỉ non dưới thông già
trăng sao còn thong thả
đêm hà cớ vội qua

hồn nhủ thầm cây cỏ
xanh đi cứ xanh rì
lan ra cùng tận tuyệt
lấp những lối mòn đi

hồn như tường rêu phủ
tưởng lấp dấu xuân thì
gót hài nào khuấy động
âm ỉ một tình si

hồn theo hoa Xuân tới
hương ngát cả đường đi
ta một ngày lạc dạ
thành một gã tùy nghi.