ví dẫu tình qua như gió thoảng
vẫn âm thầm nương náu hồn sâu
một chiều nao gió mùa thoáng động
thẩn thờ nghe nhói một niềm đau
ví dẫu tình trào dâng mưa bão
trong đam mê đã thấy phiến sầu
mưa trên sông mưa dài biển rộng
chẳng chứa đầy khóe mắt đêm thâu
ví dẫu tình chiều hôm bóng xế
có trăng sao một nẻo đi về
nghe tiếng phong linh luồn trong gió
buồn như tình phụ giữa cơn mê
ví dẫu tình ta mà đếm được
ta đã thành triệu phú từ lâu
tình cho vung vít ở đâu
nhặt về nhúm lá Thu nhàu tả tơi