CHÙM LÃNG ĐÃNG


MƯA ĐẦU HẠ
Cơn mưa phùn đầu Hạ
Buồn như gái lỡ thì
Tiếc mùa qua đành đoạn
Rồi nước mắt tràn mi.
 

NGUYỆT TÀ
Những đêm trăng sáng trong vườn nội
Sáng cả mặt người sáng cả tâm
Nay cũng một vầng thiên cổ đó
Dọi xuống lòng mình một dấu than!

GIAO MÙA
Mùa Xuân giằng co mùa Hạ
Hai thằng cãi cọ lung tung
Xuân hét tau đang còn hạn
Hạ gào mày có đi không
Sương sớm nắng trưa chiều gió
Đêm về trời lạnh ngang xương
Ấm mình với ly rượu mạnh
Cạn rồi đầu lại tưng tưng.


MỘT CUỐI TUẦN
này chiều cuối tuần ta liêu xiêu
bạn bè quen quá nói chi nhiều
thủng thẳng hai thằng xong chai rượu
chết mẹ, đã xong một buổi chiều.


GẶP
gặp người ta cứ than thầm
nàng nay cũng đã môi trầm tóc nâu
tóc dài áo lụa còn đâu
ta quên mất cuộc bể dâu đời người.