dường như có điều gì không thật
hồn chập chờn váng vất với thời gian
buông trôi hết những mảnh đời vụn vặt
để chùng theo ngọn cỏ đẫm sương tan
chừng như có một nỗi niềm khôn tỏ
nên nén lòng như chiếc lò xo
tình quanh quẩn trên lối mòn cỏ úa
một khu vườn không lối đường qua
nỗi nhớ nào dường như đông đặc
vo thành viên lăn giữa chốn phong trần
và khi nỗi nhớ chưa an phận
ta uống đời ta những chén tràn
một buổi chiều bỗng như hoang vắng
ta thả hồn theo chiếc bóng bay
mặc bóng chiều làm nghiêng bờ cỏ dại
mặc ngọn gió chiều lau sậy lắt lay.