những ngày bão rớt
bước về vướng víu bước đi
sáng nắng chiều mưa rát mặt
biển người như sóng nhấp nhô
tìm trong dáng người xuôi ngược
có còn một ánh mắt xưa
ngày tàn Thu
đi tìm lối cũ
lạc trong rừng cao ốc vô danh
những con đường xưa nhỏ lại
bắt gặp lá vàng trên lối
ngỡ ngàng quên đã bao năm
ta lơ đãng mùa Thu phố thị
như thờ ơ từng dấu xuân thì
quán chiều dăm ba đứa bạn
nuối tình bật hát vu vơ
những bài tình ca đứt đoạn
đa đoan nên lắm bơ phờ
có người gặp nàng thục nữ
sóng tình muộn mấy mươi Thu
tình nay buồn theo men rượu
ly đầy ly cạn bao phen
ngồi đếm thời gian rất vội
yêu khi mùa đã qua rồi
Sài Gòn đêm về sủng nước
những tình quá vãng còn mang
liêu xiêu dẫm từng vũng nước
những vũng buồn loé sáng mắt đêm
ánh đèn theo mưa hiu hắt
hắt những mảng buồn của buổi tàn Thu.