ĐỜI QUA MẤY ĐOẠN

ai đã đi qua đời mấy khúc 
buồn như sông lặng buổi triều dâng 
sóng lăn tăn nhấn hồn chìm bao nỗi 
núi chùng mình 
hoàng hôn cũng bâng khuâng 

ai đã cưu mang tình bao dặm 
thuở dáng gầy tre trúc còn xanh 
một đêm tóc loé lên màu bạc 
trăng khuya đã khuyết nửa vành

ai đã đi qua miền lẩn khuất 
đêm trở mình nghe động đậy trần gian 
những mùa xưa theo từng ngày trở mặt 
nhạt nhòa như bóng nắng chiều tàn

ai đã mang theo mùa hoa cũ 
còn vương nặng trĩu hành trang 
tình quê dễ nào đoạn tuyệt 
dẫu sơn hà buồn tựa giấc mơ hoang

thì thôi hãy chia hai niềm hạnh phúc 
nửa để dùng nửa để phòng thân 
và hãy nhân đôi phần đau khổ 
đủ dùng cho bể lụy còn mang.