Nơi đây vẫn đang độ giữa Đông, trời lạnh nhưng nắng ráo, quá đẹp cho những ngày cuối năm. Đang tưởng sẽ được như vậy cho đến năm mới thì trời trở chứng, ba ngày còn lại mưa dai dẳng, trời xám xịt, cả không gian tiêu điều ướt át, nhìn trời đất kiểu nầy chẳng ai muốn làm gì, vội vã mua sắm, dự định ngồi với bạn bè như mỗi cuối năm cũng bỏ, người lười biếng cứ muốn ngồi thừ ra. Nhớ có những cái Tết ở Huế ngày xưa trời cũng mưa lạnh như thế nầy khi tuổi còn trẻ lại thích, cái tuổi cứ muốn tìm những cảm giác lãng mạn khác người, có gì thú bằng chiều cuối năm
rủ vài thằng bạn lang thang trong mưa tìm đến một quán cà phê ngồi nói chuyện khào, nghe những bản nhạc Xuân một thời lời ca thì tươi tắn mà giai điệu cứ buồn buồn không tránh khỏi của những mùa Xuân thời chiến, ngồi cho đến khi quán đóng cửa, thằng ở xa về trước, những thằng còn lại lại cùng lang thang một lúc nữa qua các phố vắng cho đến khi thấy có nhà bắt đầu bày hương án cúng Giao thừa trước cửa mới vội vã về nhà. Giờ thì đã quá lâu, người đã qua quá nhiều những cuối năm rồi nhưng những hình ảnh của ký ức đó vẫn còn nhớ như in.
Đêm trừ tịch, khoảnh khắc chờ đợi Giao thừa, có tâm trạng gì đi nữa thì cũng cố mà gạt đi tất cả để lắng nghe một chút lâng lâng trong lòng theo hồn đất trời phút giao thoa. Lạ quá, đêm qua và đêm nay khác quái gì nhau mà lòng ai cũng động đậy, thời gian thì đi một nhịp bất biến mà có người ngậm ngùi thấy nhanh, người nôn nao thấy chậm. Có một khoảng cách thời gian gây phân vân cho những ai đang sống xứ người, Giao thừa nơi nao; khi quê nhà đang đón Giao thừa thì nơi đây vừa thức giấc, buổi sáng vội vã gọi về nhà như lệ hằng năm, nghe tiếng lao xao bên kia lại không thấy còn cái cảm giác bồi hồi như những năm trước nữa, trước là cứ luôn sống với một không gian mang theo trong tâm thức, nay là đã quen với thực tại, một tình yêu xa xôi cách trở có nồng cách mấy kéo dài quá lâu cũng có lúc phai tàn dần, nhớ còn nhớ, một nổi nhớ bình thường không còn quay quắt nữa, đã giảm dần đến triệt tiêu, chẳng ai trách cho một tuổi đã là “tri thiên mệnh” đang bước thêm vài bước nữa là đến hồi “lục nhĩ thuận” rồi.
Nên chi giờ ngồi đây ở sân sau một mình với trời đất, may quá mưa đã tạnh dần, trời tối thui đúng như đêm ba mươi, ly rượu không thể thiếu trên tay, tâm trạng cảm nhận hoàn toàn thời khắc cuối cùng của một năm, lại lan man, cáì gì cuối cùng nghe cũng buồn, riêng đêm cuối năm có khác chỉ một chút nao nao, một cuối cùng nhưng để cho một cái mới sẽ gây ít nhiều hy vọng. Giờ thì đã là năm mới, bên nầy bên kia cùng là ngày đầu năm, uống thêm ly rượu lại là ly rượu đầu năm, đã thêm một tuổi, lại vớ vẫn tính lúc nào sẽ lục tuần, nhớ đến ông nội ông ngoại lúc tuổi lục tuần chợt hết hồn, ớn lạnh, còn mấy năm nữa, tính theo tuổi Tây hay Ta, tính sao cho lợi đôi bề, bài toán cọng dễ ợt cứ muốn tính hoài không ra, thầm cáu gắt, còn một năm mới toanh trước mặt, tính chi cho mệt lúc nào tới thì tới, tới đó rồi tính.
GIAO THỪA 2012
*GIAO THỪA 2011
Đêm trừ tịch, khoảnh khắc chờ đợi Giao thừa, có tâm trạng gì đi nữa thì cũng cố mà gạt đi tất cả để lắng nghe một chút lâng lâng trong lòng theo hồn đất trời phút giao thoa. Lạ quá, đêm qua và đêm nay khác quái gì nhau mà lòng ai cũng động đậy, thời gian thì đi một nhịp bất biến mà có người ngậm ngùi thấy nhanh, người nôn nao thấy chậm. Có một khoảng cách thời gian gây phân vân cho những ai đang sống xứ người, Giao thừa nơi nao; khi quê nhà đang đón Giao thừa thì nơi đây vừa thức giấc, buổi sáng vội vã gọi về nhà như lệ hằng năm, nghe tiếng lao xao bên kia lại không thấy còn cái cảm giác bồi hồi như những năm trước nữa, trước là cứ luôn sống với một không gian mang theo trong tâm thức, nay là đã quen với thực tại, một tình yêu xa xôi cách trở có nồng cách mấy kéo dài quá lâu cũng có lúc phai tàn dần, nhớ còn nhớ, một nổi nhớ bình thường không còn quay quắt nữa, đã giảm dần đến triệt tiêu, chẳng ai trách cho một tuổi đã là “tri thiên mệnh” đang bước thêm vài bước nữa là đến hồi “lục nhĩ thuận” rồi.
Nên chi giờ ngồi đây ở sân sau một mình với trời đất, may quá mưa đã tạnh dần, trời tối thui đúng như đêm ba mươi, ly rượu không thể thiếu trên tay, tâm trạng cảm nhận hoàn toàn thời khắc cuối cùng của một năm, lại lan man, cáì gì cuối cùng nghe cũng buồn, riêng đêm cuối năm có khác chỉ một chút nao nao, một cuối cùng nhưng để cho một cái mới sẽ gây ít nhiều hy vọng. Giờ thì đã là năm mới, bên nầy bên kia cùng là ngày đầu năm, uống thêm ly rượu lại là ly rượu đầu năm, đã thêm một tuổi, lại vớ vẫn tính lúc nào sẽ lục tuần, nhớ đến ông nội ông ngoại lúc tuổi lục tuần chợt hết hồn, ớn lạnh, còn mấy năm nữa, tính theo tuổi Tây hay Ta, tính sao cho lợi đôi bề, bài toán cọng dễ ợt cứ muốn tính hoài không ra, thầm cáu gắt, còn một năm mới toanh trước mặt, tính chi cho mệt lúc nào tới thì tới, tới đó rồi tính.
GIAO THỪA 2012
*GIAO THỪA 2011