Quê nhà lại đang độ vào Xuân với những bước lững thững cuối năm, chắc hẳn trời vẫn còn đang lạnh, có những cơn mưa Xuân nhẹ nhưng nắng màu bắt đầu tươi và hoa lá cũng bắt đầu tuổi mới. Ở đây những ngày mưa dầm dề cũng đã tạm qua, gió vẫn lạnh buốt trong cái nắng hanh hanh, buổi chiều xuống phố Việt hàng Tết đã bắt đầu nhộn nhịp, không thấy thiếu món gì, có chăng tất cả không khí Tết chỉ giới hạn trong một không gian nhỏ của các khu thương xá Việt và Hoa, ra khỏi là lại cuốn ngay vào sinh hoạt của xứ người.
Nhớ những cái Tết những năm đầu ở xứ người thật khó quên; biết là ai xa quê không nhớ nhưng cứ mỗi người một khác, khi đến đây mà đã vào tuổi “nhi bất hoặc” thì hành trang quê nhà mang theo đã quá đầy không còn khoảng trống. Những cuối năm bỗng dưng mất đi cái rộn rã, tưng bừng những ngày mua sắm Tết, mất đi những buổi gặp gỡ tất niên cùng bè bạn, gia đình, mất đi cái thời khắc thiêng liêng của giao thừa, buồn và nhớ đến đảo điên. Một thằng bạn dù qua đây đã khá lâu, trong một lần ngồi với nhau ngày cuối năm, vẫn có những câu thơ đầy nổi quan hoài “hỡi ai đang còn phiêu bạt/trên đường thiên lý xa xăm/có nghe nổi buồn thiên cổ/mỗi khi chiều về cuối năm”, quả thật nhớ quê hương là nổi buồn thiên cổ.
Rồi theo thời gian, mỗi năm một lần, những ngày cuối năm nổi nhớ vẫn còn nhưng nồng độ cũng đã vơi dần đi với những bận rộn mưu sinh để tồn tại trên xứ người, những trách nhiệm bổn phận chiếm dần tâm trí, tuổi tác cũng làm triệt tiêu dần nhiều cảm xúc không còn thích hợp, liên lạc với quê nhà không còn vất vả như xưa. Những tiện nghi hiện đại đã giúp gần gũi gia đình và bạn bè nhiều hơn; có những sáng tờ mờ đang say ngủ, bạn bè bên kia đang ngồi nhậu chợt nhớ gọi qua. người đang ngầy ngật chưa đủ giấc vẫn thấy vui chuyện trò huyên thuyên nhưng rồi lại bần thần, cái khoảng cách ngàn trùng và cả một đại dương vẫn còn đó, cái sai lệch không gian và thời gian là bất biến cũng như vẫn còn một nổi niềm luôn hiện hữu trong lòng người xa xứ khó lòng khuất lấp được.
Như đêm nay lòng không bình yên, lạnh, trăng 13 trên nền trời trong, chỉ còn hai tuần sẽ đi rất nhanh là cuối năm, trí nhớ lan man đến một ngày cuối năm tận gần 40 năm trước nhưng cái không gian và nhân dáng một người không thể quên được. Huế một ngày cuối năm, cơn mưa phùn rất nhẹ vào Xuân, tuổi 18 cùng một người con gái đạp xe lên một vườn mai Văn Thánh, một vùng ngoại ô khá xa Huế để tìm vài nhánh mai chưng Tết. Giữa vườn mai bát ngát, nhớ gương mặt người con gái cũng cùng mang tên hoa cười rạng rỡ bên những bông hoa chỉ vừa hé nụ chờ ngày mãn khai vào đầu năm mới, rồi thì chọn lựa, trao đổi vu vơ; chỉ thế thôi, ở một thời kỳ trong một xã hột trai gái gặp nhau đã quá khó khăn huống hồ là chung đường chung lối nếu không nhờ những dịp cuối năm, nên chi chỉ cần gần nhau là đủ. Lạ lùng và khác biệt là một người con gái cùng có biết bao kỷ niệm mà vẫn cứ luôn luôn bất định, phân vân giữa tình bạn và tình yêu, mỗi đứa cứ có những tình cảm riêng tư thậm chí có hằng năm trời không gặp, vậy mà khi cùng cô đơn không ai biết lại tự tìm đến nhau, lại nhìn nhau thắm thiết, có khi nắm nhẹ tay nhau bối rối, nhưng rồi vẫn cứ bước song hành, chỉ cần một lần dừng lại đối mặt nhau và tiến tới nửa bước là đã định hình, vậy mà không cứ lửng lơ lơ lửng suốt nhiếu năm dù không có trở ngại gì giữa hai đứa, hình như vẫn có một khoảng cách không lý giải nổi, phải chăng vì biết nhau quá rõ trong khi tình yêu cần có chút mơ hồ khó hiểu.
Đã 40 năm trôi qua, Huế vẫn đó, không biết vườn mai kia có còn, người xưa thì đã quá vãng ở tuổi 40 khi đang có một cuộc sống viên mãn, lòng chùng xuống, hình ảnh người con gái tươi như hoa Xuân ngày nào vẫn luôn còn đâu đây trong tâm trí. Không thể thiếu ly rượu đầy, bản nhạc về một chiều Xuân lại văng vẳng “Chiều Xuân có một người ngơ ngác đi tìm, một tình thương nơi phương trời cũ, chiều nay hoa Xuân bay nhiều quá, chiều tàn dần phai trên ngàn lá, tìm đâu bóng hình ai ”. Ngơ ngác, ừ hí, tóc xanh luyến tình chi cho lắm để đến khi tóc đã hai màu lại phải ngơ ngác đi tìm…
nhớ một chiều Xuân- Hà Thanh
Rồi theo thời gian, mỗi năm một lần, những ngày cuối năm nổi nhớ vẫn còn nhưng nồng độ cũng đã vơi dần đi với những bận rộn mưu sinh để tồn tại trên xứ người, những trách nhiệm bổn phận chiếm dần tâm trí, tuổi tác cũng làm triệt tiêu dần nhiều cảm xúc không còn thích hợp, liên lạc với quê nhà không còn vất vả như xưa. Những tiện nghi hiện đại đã giúp gần gũi gia đình và bạn bè nhiều hơn; có những sáng tờ mờ đang say ngủ, bạn bè bên kia đang ngồi nhậu chợt nhớ gọi qua. người đang ngầy ngật chưa đủ giấc vẫn thấy vui chuyện trò huyên thuyên nhưng rồi lại bần thần, cái khoảng cách ngàn trùng và cả một đại dương vẫn còn đó, cái sai lệch không gian và thời gian là bất biến cũng như vẫn còn một nổi niềm luôn hiện hữu trong lòng người xa xứ khó lòng khuất lấp được.
Như đêm nay lòng không bình yên, lạnh, trăng 13 trên nền trời trong, chỉ còn hai tuần sẽ đi rất nhanh là cuối năm, trí nhớ lan man đến một ngày cuối năm tận gần 40 năm trước nhưng cái không gian và nhân dáng một người không thể quên được. Huế một ngày cuối năm, cơn mưa phùn rất nhẹ vào Xuân, tuổi 18 cùng một người con gái đạp xe lên một vườn mai Văn Thánh, một vùng ngoại ô khá xa Huế để tìm vài nhánh mai chưng Tết. Giữa vườn mai bát ngát, nhớ gương mặt người con gái cũng cùng mang tên hoa cười rạng rỡ bên những bông hoa chỉ vừa hé nụ chờ ngày mãn khai vào đầu năm mới, rồi thì chọn lựa, trao đổi vu vơ; chỉ thế thôi, ở một thời kỳ trong một xã hột trai gái gặp nhau đã quá khó khăn huống hồ là chung đường chung lối nếu không nhờ những dịp cuối năm, nên chi chỉ cần gần nhau là đủ. Lạ lùng và khác biệt là một người con gái cùng có biết bao kỷ niệm mà vẫn cứ luôn luôn bất định, phân vân giữa tình bạn và tình yêu, mỗi đứa cứ có những tình cảm riêng tư thậm chí có hằng năm trời không gặp, vậy mà khi cùng cô đơn không ai biết lại tự tìm đến nhau, lại nhìn nhau thắm thiết, có khi nắm nhẹ tay nhau bối rối, nhưng rồi vẫn cứ bước song hành, chỉ cần một lần dừng lại đối mặt nhau và tiến tới nửa bước là đã định hình, vậy mà không cứ lửng lơ lơ lửng suốt nhiếu năm dù không có trở ngại gì giữa hai đứa, hình như vẫn có một khoảng cách không lý giải nổi, phải chăng vì biết nhau quá rõ trong khi tình yêu cần có chút mơ hồ khó hiểu.
Đã 40 năm trôi qua, Huế vẫn đó, không biết vườn mai kia có còn, người xưa thì đã quá vãng ở tuổi 40 khi đang có một cuộc sống viên mãn, lòng chùng xuống, hình ảnh người con gái tươi như hoa Xuân ngày nào vẫn luôn còn đâu đây trong tâm trí. Không thể thiếu ly rượu đầy, bản nhạc về một chiều Xuân lại văng vẳng “Chiều Xuân có một người ngơ ngác đi tìm, một tình thương nơi phương trời cũ, chiều nay hoa Xuân bay nhiều quá, chiều tàn dần phai trên ngàn lá, tìm đâu bóng hình ai ”. Ngơ ngác, ừ hí, tóc xanh luyến tình chi cho lắm để đến khi tóc đã hai màu lại phải ngơ ngác đi tìm…
nhớ một chiều Xuân- Hà Thanh