theo giòng đất nước can qua
sau lưng là cơn bão dữ
ngày qua giấc mộng Nam Kha
tháng ba
cửa nhà khép lại
ra đi chẳng biết có ngày
ngoái nhìn cay xè đôi mắt
hương tàn bàn lạnh từ đây
tháng ba
đỉnh đèo ngơ ngác
giã từ vội vã mùa Xuân
em ở đâu
ra đi hay ở lại
tình chừng cách trở quan san
tháng ba
đoàn quân thất trận
nháo nhào tuyệt vọng thê lương
biết bao bạn bè trong đó
một thời buông bút cầm gươm
thương cho những thằng tử trận
hồn giờ ai oán về đâu
tháng ba
lòng người ly tán
người thân kẻ khóc người cười
đời ta bổng như lật lọng
cam đành phận nước nổi trôi
tháng ba
gió rung nhẹ tóc
tháng xưa qua quá nửa đời
tóc xanh dấu mình tóc bạc
chập chờn nỗi nhớ chưa nguôi
tháng ba
mây trời bàng bạc
sông xưa con nước không về
mang theo nỗi buồn thiên cổ
trôi hoài khi tỉnh khi mê.